Em đã khóc! Cả một đêm qua trắng đêm. Nghĩ rằng giờ sẽ mệt mà ngủ được,vậy mà tìm giấc ngủ vẫn thật khó thế này! Mà không ngủ được thì lại nghĩ,lại khóc! Mà hình như không phải khóc, Em không khóc! Chỉ là nước mắt cứ trào ra một cách tự nhiên như vậy! Kể cũng lạ,không biết nước mắt ở đâu mà có sẵn nhiều thế nhỉ? Em vẫn biết không ai thích người buồn bã,khóc lóc. Nhưng mặc kệ! Lúc này Em không thể khác được! Xin đừng hỏi em khóc vì chuyện gì. Vì chắc chắn Em sẽ không trả lời,và không trả lời được câu hỏi đó!
Ngày xưa những khi như thế này,hẳn là em sẽ gọi cho anh. Khóc nức nở,chỉ cần nghe anh nói mấy từ:
_ Ừ anh hiểu! anh biết mà, anh hiểu rồi..
_Nào anh ôm! Nào khóc đi nào..
Không biết anh biết gì,anh hiểu thế nào. Cũng không biết anh có đang nghĩ ôm em thât không? Nhưng chỉ cần có thế thôi,em sẽ khóc một thôi một hồi rồi mọi thứ lại dần trở lại,nhẹ nhàng...Rồi Em lại là Em! Lại là một người không kém phần mạnh mẽ. Một người cứng rắn đối diện với mọi sự như ai..! Nhưng bây giờ, Em đã không còn có thể gọi cho anh nữa! Dù rằng có thể anh vẫn luôn sẵn sàng nghe máy. Vẫn nói "anh ôm nào!" Vẫn những lời nhiệm màu đó! Nhưng Em không thể gọi! Cái gì đó vô hình ngăn Em không thể gọi! Anh không còn là của Em nữa rồi! Dù trái tim anh thế nào,dù lòng anh thế nào,dù anh nói gì đi nữa thì sự thật đó vẫn không thể đổi thay! Anh bây giờ đã là người đàn ông của một người-không phải là Em!!
Ngày xưa những khi như thế này,hẳn là em sẽ gọi cho anh. Khóc nức nở,chỉ cần nghe anh nói mấy từ:
_ Ừ anh hiểu! anh biết mà, anh hiểu rồi..
_Nào anh ôm! Nào khóc đi nào..
Không biết anh biết gì,anh hiểu thế nào. Cũng không biết anh có đang nghĩ ôm em thât không? Nhưng chỉ cần có thế thôi,em sẽ khóc một thôi một hồi rồi mọi thứ lại dần trở lại,nhẹ nhàng...Rồi Em lại là Em! Lại là một người không kém phần mạnh mẽ. Một người cứng rắn đối diện với mọi sự như ai..! Nhưng bây giờ, Em đã không còn có thể gọi cho anh nữa! Dù rằng có thể anh vẫn luôn sẵn sàng nghe máy. Vẫn nói "anh ôm nào!" Vẫn những lời nhiệm màu đó! Nhưng Em không thể gọi! Cái gì đó vô hình ngăn Em không thể gọi! Anh không còn là của Em nữa rồi! Dù trái tim anh thế nào,dù lòng anh thế nào,dù anh nói gì đi nữa thì sự thật đó vẫn không thể đổi thay! Anh bây giờ đã là người đàn ông của một người-không phải là Em!!
Em sẽ trả lời em có khóc đâu
Khi trên mắt không phải là dòng lệ thắm
Mà là máu của trái tim đau.
Cố găng lên bạn ơi! HP sẽ chờ đón bạn
Anh giờ là của người ta
Nghĩ đi, nghĩ lại vẫn là người dưng!
http://www.nhaccuatui.com/mv/khoanh-khac-minh-quan.8FDfoQITjQuN.html
Con trâu đang cười... Giải phóng Điện Biên....
À ơi! Anh ru em ngủ à ơi...
Em đừng có cười, hãy ngủ đi em!!!
Chú bộ đội có cái dùi cui
Cho em mượn gối đầu em ngủ cho ngon nhé!
Hé hé!!!
Bình yên bé ơi!!!